Thâm cung bí sử (179 - 5): Cuộc đời vẫn đẹp


Hàng ngày tôi đi cùng đội tuyên truyền của thanh niên, sinh viên, đến bữa thì pha mì tôm ăn. Mì tôm chúng tôi thu được trong tổng kho quân tiếp vụ rất nhiều. Chỉ thứ Bảy và Chủ nhật chúng tôi mới tổ chức một bữa cơm, gọi là liên hoan cuối tuần. Tôi dùng tiền túi của mình đưa cho Thanh Giang đi chợ mua cá thịt, còn các nam sinh viên thì mang rượu đến. Lúc đó Quân quản chưa có tiền, nhưng gạo trong tổng kho thu được thì rất nhiều. Tôi phát cho các thành viên trong đội tuyên truyền mỗi tháng 50kg gạo. “Không ai ăn hết 50 ký gạo một tháng đâu anh ạ!”, Thanh Giang nói như vậy. “Không ăn hết thì cho người nhà, người thân hoặc bán lấy tiền. Em nên cho chị Liên một ít. Chị ấy đang khó khăn”. “Nghe anh nói thấy thương ghê. Em nói thật chứ không nói xạo đâu”. Thanh Giang nhìn tôi nói, hai má đỏ bừng. Công việc của đội tuyên truyền còn nặng nề lắm. Sau tổng tuyển cử thì Quân quản hết nhiệm vụ, sẽ bàn giao mọi việc cho chính quyền mới và chúng tôi sẽ được nghỉ phép. Toàn quân đã được nghỉ phép chiến thắng sau 30/4/1975, nhưng Quân quản thì chưa ai được nghỉ phép. Công việc nhiều, đêm nào tôi cũng phải làm việc rất khuya. Một đêm khuya khi tôi đang ngồi bên bàn với một đống tài liệu thì Thanh Giang gọi tới: “Anh đã ngủ chưa?”. “Chưa. Anh đang làm việc”. “Em đến được không?”. “Được chứ. Anh sẽ ra cổng đón em”. Thanh Giang mang cho tôi một bịch café đặc. “Em thấy anh có vẻ căng thẳng và mệt mỏi”. “Đúng vậy. Tài liệu về các hộ kinh doanh trong thành phố chúng ta nhiều quá. Anh phải đọc kĩ tất cả để không bỏ sót một trường hợp nào”. “Ai sẽ quyết định người phải cải tạo và người không phải cải tạo?”. “Quân quản quyết định. Vì thế mà anh phải làm việc căng thẳng”. Thanh Giang ra về. Bước ra đến cổng em còn quay lại gửi cho tôi một cái hôn gió.

Sáng hôm sau tôi đến thư viện xem Giang có cần giúp đỡ gì không. Giang nói: “Em không cần giúp đỡ gì, nhưng nếu được miền Bắc gửi thêm sách cho thì tốt. Hiện thư viện đang ít sách”. “Anh sẽ điện ra ngoài kia xin 1 vạn cuốn sách”. Giang vỗ tay và bạo dạn ôm hôn tôi. “Bế em lên lầu. Anh dám không?”.

Tiểu phẩm của Khánh Hoàng

Share on Google Plus

About Nam Hải

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét