Hàng ngày Sương dệt thổ cẩm và Phan đem ký gửi ở phố cổ. Hàng của Sương bán khá chạy, làm ra bao nhiêu bán hết bấy nhiêu. Rồi Sương sinh con trai đầu lòng, đẹp như tranh vẽ. Ông bà nội rất mừng. Ngày nào bà nội cũng đến nhà sàn để bế cháu. Nhà ở gần con sông nhỏ nên tối nào Phan cũng đặt rọ cua ở bờ sông. Sáng dậy nhấc rọ lên, cái rọ nào cũng có vài ba con cua. Có cua tươi, bà nội nấu món canh cua tuyệt vời. Còn Sương thì làm các món ăn của người Thái. Bữa cơm gia đình rất phong phú và ngon. Nếu không quá bận thì các buổi chiều ông nội cũng về nhà sàn ăn cơm với cả nhà. Không khí gia đình ấm cúng và vui lắm. Sương nói với chồng: “Không biết kiếp trước em tu như thế nào mà kiếp này em may mắn thế, được chồng yêu, được bố mẹ chồng thương. Em thấy hạnh phúc hơn cả trong mơ”.
Ngày cháu nội đầy tuổi thôi nôi, ông nội tặng Phan một chiếc ôtô để thỉnh thoảng đưa vợ con đi chơi và vài tuần lại lên Mường La thăm bản Thái và ông bà ngoại. Nhưng hình như ông trời không cho ai nhiều quá. Trong khi Sương đang cảm thấy cực kỳ hạnh phúc thì chị bị tai nạn. Phan đưa vợ và con trai về Mường La chơi. Bạn bè đến thăm Sương rất đông. Phụ nữ Thái rất thích tắm suối. Buổi chiều mấy người bạn gái của Sương đến rủ đi tắm suối. Họ cùng nhau ra suối, nói cười ríu rít. Tắm xong, khi lên bờ Sương đạp phải một hòn đá rêu trơn ngã đập gáy vào đá và bất tỉnh.
Phan đưa vợ đến bệnh viện tỉnh cấp cứu. Nhờ được cấp cứu sớm nên Phan giữ được tính mạng của vợ. Nhưng di chứng của chấn thương sọ não rất nặng nề. Sương mất hoàn toàn trí nhớ. Bệnh mất trí nhớ không đau đớn, không chết người nhưng làm người bệnh và người chăm sóc rất khổ sở. Đến lối đi vào nhà vệ sinh Sương cũng không nhớ. Mọi việc từ ăn uống, tắm giặt đến vệ sinh cá nhân Phan đều phải giúp vợ. Anh thương vợ đến thắt ruột. Ánh mắt cháy lòng ngày trước của Sương giờ biến mất, thay vào đó là đôi mắt thất thần vô hồn. Các bác sĩ và các lương y đều nói rằng khó có thể chữa được bệnh mất trí nhớ. Phan ra chợ Mường La hỏi một bà người Dao đỏ: “Vợ tôi bị tai nạn mất trí nhớ. Người Dao có loại thuốc nào chữa được bệnh của vợ tôi không?”. Bà bán thuốc lắc đầu: “Không có bài thuốc nào chữa được bệnh đó”. Lúc ấy có một người đàn ông đến mua lá thuốc của người Dao về để nấu ngâm chân cho mẹ, chữa bệnh khớp. Người đàn ông ấy nói với Phan: "Mẹ tôi cũng bị mất trí nhớ do tuổi già. Tôi đã chạy vạy khắp nơi nhưng các thầy thuốc đều bó tay. Rất may là tôi đã gặp được người ở Tây Tạng và cô ấy đã chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi. Cậu mua bán gì thì mua nhanh đi rồi ra quán nước tôi chỉ đường cho cậu đi”.
(Còn nữa)
Tiểu phẩm của Khánh Hoàng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét