Thâm cung bí sử (186 - 5): Hoa hồng nở muộn


Bà lao động không biết mệt. Làm tương bần không phải là một công việc nhẹ nhàng nhưng bà có thể làm suốt ngày. Đặc biệt linh đan không chỉ giúp bà tăng sinh lực mà còn giúp bà tăng sinh lý. Khi sinh lý yếu mòn, người ta sẽ không cằn đi, còn khi sinh lý tăng lên, người ta sẽ trẻ ra. Nhiều khi bà hay nghĩ về người bạn học cũ với tâm trạng rạo rực. Hầu như ngày nào bà cũng nghĩ về ông Chương. Khi một người đàn bà luôn nghĩ về một người đàn ông thì người ta còn trẻ. Trong khi bà Dung đang bổi hổi nghĩ về ông Chương thì người bạn ấy xuất hiện. "Em đang nghĩ về anh đây". "Nghĩ về chuyện gì?". "Nghĩ về chuyện nợ nần. Thuốc thang một thời gian dài em đã nợ anh nhiều lắm". "Anh có cho em vay mượn gì đâu mà nợ nần. Về tài chính anh không cho ai vay cả. Trong trường hợp cần cho và có thể cho được thì anh cho chứ không cho vay. Và em là trường hợp cần cho". "Vì sao hả anh?". "Vì sao thì em biết rồi, còn phải hỏi ư! Ngày kia anh chở hàng vào Huế giao cho đại lý. Em thu xếp đi Huế vài ngày nhé. Một ngày đi, một ngày về và 2 ngày ở Huế. Cũng nên đi du lịch vài ngày. Ở Huế có nhiều cái để xem lắm". "Em sẽ đi. Cả đời em chưa được đi du lịch bao giờ".

Đúng là Huế có nhiều cái để xem, Tử Cấm Thành, các lăng tẩm và những đêm nghe nam ai, nam bằng trên sông Hương. Những món ăn của Huế cũng lạ và hấp dẫn. Đêm trong khách sạn, bà Dung cầm tay ông Chương: "Nghĩ về ngày hội làng năm xưa em thấy xấu hổ quá. Em đã có một quyết định vội vàng với anh chàng thợ giày". "Tình yêu đến đâu cần gõ cửa, nhiều khi chỉ là một khoảnh khắc thôi, khoảnh khắc ấy có thể đúng và cũng có thể sai nhưng không có gì đáng xẩu hổ". Hôm đó, khi Phương Dung đặt hai bàn chân lên tấm bìa các tông của Hân thì Chương đã nói: "Hôm nay cô Tấm đã ướm chân vào chiếc hài mà Hoàng tử nhặt được". Và lúc đó không hiểu sao Phương Dung đã nói một câu rất bồng bột và đầy thách thức: "Và sau khi ướm chân vào chiếc hài, cô Tấm đã vào cung". "Nhưng sau đó cô Tấm đã chết". "Sao anh ác khẩu thế?". Chương không nói gì nhưng một nỗi buồn sâu thẳm đã hiện lên trong đôi mắt anh. Bây giờ bà Dung vẫn nhớ như in ngày hội làng năm ấy, không sót một câu nói, một ánh mắt nào. Phương Dung không chết nhưng cuộc hôn nhân đầu tiên của bà thì đã chết. Rất may trời còn cho bà được gặp lại người bạn học cũ ngày nào. Và người ấy đã chăm sóc bà, quan tâm đến bà như ngày xưa. Ánh mắt người ấy nhìn bà vẫn như ngày xưa. Nằm gối đầu lên cánh tay của ông Chương, bà Dung thầm thì: "Chúng ta có muộn lắm không anh?". "Với tình yêu không bao giờ là muộn". Bà Dung quay nghiêng người ôm ông Chương thật chặt. "Em yêu anh!".

Tiểu phẩm của Khánh Hoàng

Share on Google Plus

About Nam Hải

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét