Thâm cung bí sử (187 - 2): Từ nhân viên thành bà chủ


Bà chủ hay đi vắng. Những ngày đó Trang đảm nhận mọi công việc ở cửa hàng. Qua theo dõi Trang nhận thấy mỗi ngày cô làm cho cửa hàng được khoảng 1,7-2 triệu đồng. Tiền nguyên liệu để làm đầu rất ít, nghĩa là Trang bị thiệt thòi rất lớn về thu nhập. Trang rất muốn mở một cửa hàng riêng để làm cả ăn cả. Nhưng cô không có vốn. Để mở một cửa hàng làm đầu, Trang cần khoảng 200 triệu đồng và khoản tiền này cô không có. Chính bà chủ bày cho Trang cách kiếm tiền để mở tiệm. "Trước đây chị cũng về Hà Nội học nghề như em rồi sau mở cửa hàng làm riêng. Chị làm gì có tiền để mở tiệm. Tất cả đều do được tài trợ. Chính khách hàng đã tài trợ cho chị, tất nhiên đó là đàn ông. Mình phải chọn mặt gửi vàng. Chỉ những người lớn tuổi mới có thể tài trợ cho mình. Tất nhiên không ai cho không mình cái gì cả. Mình phải cho họ cái họ cần thì họ mới cho mình cái mình cần. Một ông khách quen của cửa hàng mình là ông Bảo. Em nhìn kĩ ông ấy xem, hay mặc áo kẻ sọc màu sáng, quần kaki là rất cẩn thận, đi giày màu đỏ. Đó là người không chịu già, mặc dù tóc đã lốm đốm bạc rồi. Đuôi mắt ông ta rất dài. Đó là người si tình. Tất cả đàn ông si tình đều dại gái. Có dại gái người ta mới cho mình tiền. Nhiều người đàn ông dại gái nhưng không phải ai cũng có tiền để cho mình. Ông Bảo là người có tiền. Ví của ông ấy lúc nào cũng dày. Đó là người có thể tài trợ vốn cho em, nếu em làm ông ấy hài lòng. Kính trọng thì gọi bằng chú, khi vui thú gọi bằng anh, mất vốn mất lãi gì một cách xưng hô". Qua những lời dạy của bà chủ, Trang đã xác định được mục tiêu cần tấn công.

Hôm đó sau khi gội đầu cho ông Bảo, Trang dành chút thời gian chăm sóc cho ông khách hàng đặc biệt này. Sau khi đã sấy khô, Trang bới lại mái tóc của ông Bảo để kiểm tra xem đã thật sạch chưa. "Đầu anh sạch bong rồi, không còn một tí gầu nào. Trên đỉnh đầu của anh có một nốt ruồi son, người ta bảo như thế là người rất giàu". "Anh không giàu đâu, chỉ đủ ăn tiêu thôi. Lương em ở đây bao nhiêu?". "Bốn triệu đồng/tháng anh ạ!". "Quá thấp. Nếu anh là chủ cửa hàng, anh sẽ trả em 10 triệu đồng/tháng. Sao em không mở cửa hàng riêng?". "Em làm gì có vốn hả anh!". "Mở cửa hàng riêng cần bao nhiêu tiền?". "Cũng khá đấy, anh ạ! Khoảng 200 triệu đồng". "200 triệu là chuyện vặt". "Với anh, đó là chuyện vặt nhưng với em đó là khoản tiền lớn". "Rất có thể anh sẽ tài trợ cho em". "Em không dám đâu. Một khoản tiền lớn như thế bao giờ em mới trả được". "Đã gọi là tài trợ thì em không phải trả. Tình mới quan trọng chứ tiền thì quan trọng gì". "Nếu anh thật lòng giúp đỡ em thì em cũng sẽ hết lòng vì anh".

(Còn nữa)

Tiểu phẩm của Khánh Hoàng

Share on Google Plus

About Nam Hải

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét