"Em chưa mua". "Thế thì anh sẽ đi mua ngay". Võ Vang mua thuốc về pha một cốc nước ấm và lấy thuốc mang đến tận giường của Hà Thu. Hà Thu ngồi dậy uống thuốc rồi đột ngột cầm bàn tay của Võ Vang đặt lên đôi môi se khô của cô. Chỉ một giây thôi, nhưng động thái đó là tiếng thì thầm của tình yêu. Võ Vang định ôm hôn Hà Thu nhưng lại thôi. "Khánh Hạ đi mở quán rồi phải không?". "Vâng, nó đi từ nãy rồi". "Anh đi mua cho em bát phở, chắc em chưa ăn gì". "Thôi, để trưa em gọi cơm hộp vậy". "Bậy. Đang ốm thì nuốt sao được cơm hộp".
Trước khi đi làm, Võ Vang ghé qua quán sách. "Anh vừa mua phở và thuốc giải cảm cho Hà Thu. Trưa em hỏi Hà Thu xem muốn ăn gì thì mua, đừng ăn cơm hộp". Khánh Hạ liếc nhìn Võ Vang bằng ánh mắt thóc mách: "Anh quan tâm chu đáo thế thì Hà Thu cảm động lắm đấy". "Vì nó đang ốm mà. Thôi, anh đi làm nhé. Ở nhà có gì thì em gọi cho anh. Mà hình như em cũng chưa ăn sáng phải không? Anh mua phở về cho em nhé!". "Em cảm ơn! Thì ra em cũng được quan tâm". Võ Vang không nói gì, vội vã đi mua phở cho Khánh Hạ. Bữa chiều cái gia đình ba người độc thân ấy vẫn ăn cơm chung như mọi ngày. Hôm nay Khánh Hạ làm món canh bánh đa nấu cá rô đồng. Đây là món đặc sản của người Bình Lục. Bánh đa Bình Lục rất ngon, nhờ gạo Bình Lục ngon và người dân ở đây đã làm bánh đa nhiều đời rồi. Cá rô đồng Bình Lục cũng béo và ngon vì Bình Lục là vùng đồng chiêm trũng. "Hôm nay Hà Thu ốm nên em không cắm cơm. Vả lại món canh bánh đa rô đồng này rất dễ ăn. Mọi người ăn nhiều lá hẹ vào. Đây là thứ rau giúp người ta trẻ lâu". Võ Vang ăn liền hai bát và gật gù khen: "Ngon quá, phải là thằng con trai thật tốt phúc mới cưới được Khánh Hạ làm vợ". "Khiếp. Đừng nịnh em như thế. Em đang ế đây". Ăn xong, Khánh Hạ về phòng và một lúc sau đem sang tặng Võ Vang một cuốn sách. "Em tặng anh một tác phẩm đã đoạt giải Nobel của văn học Nga. Đọc rất xúc động, đúng là văn chương Nobel, những câu văn ta có thể sờ thấy được. Trên giá sách của anh còn thiếu rất nhiều tác phẩm Nobel. "Đúng em là báu vật của đời". "Báu vật gì. Em đang là người thừa đây". "Sao em nói vậy?". "Tình yêu như đôi cánh đưa con chim lên bầu trời. Nhưng nếu thêm cánh thứ ba thì chim không bay được. Ở đây em là cái cánh thứ ba của con chim, là người thừa". "Anh nói thật nhé. Anh rất yêu em nhưng cũng rất yêu Hà Thu. Đây là một sự lựa chọn cực kỳ khó khăn. Có lẽ tốt nhất là anh xem hai đứa là bạn cực thân trong đời". "Không có tình bạn thật sự giữa đàn ông và đàn bà, chỉ có tình yêu ở mức độ này hoặc mức độ khác". "Có lẽ em nói đúng. Nhưng anh không muốn mất đứa nào cả".
(Còn nữa)
Tiểu phẩm của Khánh Hoàng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét