Thâm cung bí sử (193 - 2): Một thất bại may mắn


Thâm cung bí sử (193 - 2): Một thất bại may mắn - Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Một cô bạn của Thu Trang học trường Tài chính trước Trang một khóa đang làm việc ở công ty này. Đó là một thuận lợi. Cô bạn nói: "Nhân viên phòng kế toán là một vị trí quan trọng. Tuyển một nhân sự như thế Giám đốc phải được một cái gì chứ, không tiền thì tình. Nhanh và rẻ nhất là tiền, còn mang thân xác để đổi việc làm là đắt và nhục lắm". Thu Trang xác định sẽ trả giá. Muốn được việc tất phải mất một cái gì đó. Trước khi phỏng vấn, cô trang điểm rất kĩ và mặc hơi thoáng một chút. Cô bạn nói rằng nhanh và rẻ nhất là tiền, nhưng Thu Trang không có tiền, còn tình thì nhắm mắt chấp nhận được. Nhưng ông Giám đốc hình như không để ý đến nhan sắc của Thu Trang. Trong ánh mắt ông nhìn cô không có máu dê. Ông phỏng vấn Thu Trang giọng tỉnh bơ: "Ngay hôm nay tôi muốn vay ngân hàng 3 tỉ đồng, cô làm gì để có tiền ngay?". "Thời hạn gấp quá, số tiền vay cũng không ít nên phải áp dụng cơ chế bôi trơn". "Tôi chấp nhận bôi trơn, nhưng bao nhiêu? Mấy chục triệu hay mấy trăm triệu?", Thu Trang tịt mít. Cô đã làm việc với ngân hàng bao giờ đâu mà biết. Cô bạn động viên: "Vẫn chưa hết hi vọng. Cậu đến nhà riêng ông giám đốc đưa cho vợ ông ấy một cái phong bì, nếu bà ấy nhận là xong". "Nhưng bao nhiêu tiền?". "50 triệu đồng. Năm ngoái mình cũng đưa như thế". Thu Trang hơi choáng. Cô lấy đâu ra 50 triệu đồng. Đi vay ư? Vay ở đâu? Nhà giàu vay 1 tỉ là dễ còn nhà nghèo vay 1 triệu là khó. Nhưng không thể bỏ lỡ cơ hội này. Nhất định phải kiếm được 50 triệu đồng. Đói ăn vụng, túng làm liều, Thu Trang quyết định đi bán trinh.

Trang chuẩn bị rất kĩ càng. Cô xác định trước người mua món hàng của cô phải đứng tuổi, đi ô tô chứ không đi xe máy. Đám thanh niên trẻ chưa có tiền. Trang mặc quần đen, sơ mi trắng như sinh viên, đeo kính cận rồi đến đứng ở đường Chùa Bộc, trước cửa hợp tác xã thuốc dân tộc, vì chỗ đó sáng đèn. Đèn phải sáng người ta mới nhận ra cô là sinh viên. Người và xe nườm nượp đi qua nhưng không ai đoái hoài đến cô. Trang đứng gần 3 tiếng rồi lủi thủi đi về. Cô đã thất bại bởi 3 lý do. Một là đường Chùa Bộc không phải là chợ tình. Nếu cô đứng ở đường Trần Duy Hưng thì may ra có người hỏi đến. Hai là cô mặc không đúng. Người đi bán tình mặc váy ngắn, áo 2 dây hở ngực chứ không mặc quần đen, sơ mi trắng. Ba là cái giá 50 triệu đồng cô tự đặt cao quá. Với thương vụ đặc biệt này, người ta phải mua qua môi giới chứ không mua trực tiếp. Trang đã thất bại nhưng đó là một thất bại may mắn. Cô không có 50 triệu đồng nhưng cô giữ được phẩm giá của người con gái. Nếu cô thành công trong thương vụ đó thì bây giờ Trung sẽ thiệt thòi. Để một người tử tế như Trung phải đổ vỏ ốc là rất bất công. Đêm tân hôn Trung đã ghì chặt Trang và thì thầm: "Anh vô cùng cám ơn em. Em đã treo cho anh cái quý giá hơn cả vàng ngọc. Từ nay anh sẽ gắng sống thật xứng đáng với em để em mãi mãi được hạnh phúc".

(Còn nữa)

Tiểu phẩm của Khánh Hoàng

Share on Google Plus

About Nam Hải

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét