"...Gió sao, gió mát sau lưng
Bụng sao, bụng nhớ người dưng thế này…".
Có một câu ca dao như vậy. Nhớ vợ con và người thân là bình thường, còn nhớ người dưng là khác thường. Sau chuyến đi Mường Bi về, Hoàng đã nhớ người dưng và đó là cô gái tên Vân. Buổi tối xem múa sênh tiền trong đống lửa trại rừng rực, Hoàng thấy Vân đẹp quá. Váy đen, áo trắng, khăn trắng, tay Vân quay rất dẻo, lưng ong đung đưa, chân bước uyển chuyển. Mỗi lần vòng múa đi đến gần Hoàng, đôi mắt trong như hai giọt sương của Vân lại liếc nhìn Hoàng. Và sáng hôm sau Vân đưa gia đình Hoàng đi chợ Mường Bi. Bốn giờ sáng Vân đã gọi Hoàng: "Anh chị dậy chuẩn bị đi chợ. Giờ này chợ đã đông người lắm rồi. Ăn sáng xong nhà mình đi chợ là vừa". Hoàng dậy, đã nghe tiếng lợn kêu, tiếng ngựa hí từ chợ Mường Bi vọng về. Họ ăn sáng rất nhanh để kịp đi chợ. "Anh chị có định mua gì không?". "Anh muốn mua một ít thịt chua đem về Hà Nội làm quà và một vò rượu cần quan lang". "Nếu thế thì em sẽ đi cùng. Thịt chua ở chợ nhiều lắm nhưng phải em mới chọn được thịt ngon. Thịt chua Mường Bi khác hẳn thịt chua nơi khác, nhìn mát mắt, ăn mát miệng và không thấy chán. Còn rượu cần quan lang thì chỉ nhà nghỉ chúng em mới có chứ ở chợ không có vì giá bán cao. Khi anh chị về, em sẽ bán rẻ cho gia đình mình một vò". "Em đã về Hà Nội bao giờ chưa?". "Em chưa. Nghe nói Hà Nội to và đẹp lắm". "Hà Nội to và đẹp, nhưng Mường Bi cũng có những cái đẹp riêng mà Hà Nội không có. Và đẹp nhất là con người như em đây". "Anh nói thế em xấu hổ lắm. Em là con gái miền rừng, vụng về và không đẹp đâu".
Và Hoàng nhớ mãi những câu chuyện trò ấy. Nhớ nhất là đôi mắt sương thu thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh. "Yêu nhau đứng ở đằng xa, con mắt liếc lại bằng ba đứng gần". Nhưng đôi mắt Vân không ở đằng xa mà ở rất gần luôn khiến Hoàng xao xuyến. "Bao giờ em muốn về Hà Nội thì gọi điện thoại. Anh sẽ đánh xe lên đón em". Về Hà Nội Hoàng chờ mãi không thấy Vân gọi điện thoại nên anh đành phải gọi: "Em đang làm gì vậy?". "Em cũng đón khách như mọi ngày thôi". "Anh rất nhớ em". "Em cũng thế". "Sao không gọi cho anh?". "Vì em xấu hổ". "Anh lên đón em về Hà Nội chơi vài hôm nhé". "Anh nói thật chứ?". "Sao lại không thật. Thứ Bảy này anh đón em về Hà Nội chơi 2-3 ngày, sau đó anh lại trả em về Mường Bi". "Được như thế thì em vui lắm". Và Hoàng đã đón Vân về Hà Nội. Kim Ngân hơi ngạc nhiên về sự nhiệt tình thái quá của chồng. Anh đưa Vân đi xem các thắng cảnh của Hà Nội, xem xiếc, xem múa rối nước và đi chợ đêm ở phố đi bộ. Kim Ngân thấy hơi khó ngủ vì ba đêm liền chồng về khuya. Cô mời chị gái đến chơi và nói về mối quan hệ của Hoàng với cô gái Mường Bi. "Cô ấy xinh đẹp chị ạ! Trẻ trung và ngây thơ, là vũ nữ sênh tiền. Còn chồng em thì nhiệt tình quá, đưa cô ấy đi chơi đêm suốt ba hôm liền.
(Còn nữa)
Tiểu phẩm của Khánh Hoàng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét