Con số 3.600 tỉ đồng mới là chi phí tạm tính cho khoản hỗ trợ tiêu hủy lợn bệnh và tiền mua hóa chất sát trùng... Còn những thiệt hại vô hình khác do dịch tả lợn châu Phi gây nên chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều nhưng không thể cân, đong, đo, đếm cụ thể được.
Chỉ trong vòng 3 tháng kể từ ngày khởi phát, dịch tả lợn châu Phi đã lan rộng tới 52/63 tỉnh, thành. Đáng sợ là dịch bệnh chưa có dấu hiệu dừng lại. Điều này, đồng nghĩa với con số thiệt hại về kinh tế, số lợn bị tiêu hủy cũng sẽ chưa dừng lại.
Để hỗ trợ người dân, một số địa phương đã bắt đầu chi ngân sách để hỗ trợ, có không ít địa phương đã phải chi tới mức kỷ lục như Nam Định chi tới 450 tỉ đồng, gấp 4,5 lần số quỹ dự phòng của tỉnh.
Nhưng buồn nỗi, phòng vẫn là chính, chưa có thuốc để trừ dù cả hệ thống chính trị đã vào cuộc nhưng hiện tại dịch vẫn lan rộng.
Nhìn trên bình diện chung, khi dịch càn quét qua, nhiều người mới nhận ra rằng chúng ta vẫn trong thế bị động, vì khâu phòng thủ vẫn bị “ngó lơ” dù ai cũng nhìn thấy sức “tàn phá” ghê gớm của nó.
Việc hỗ trợ là cần thiết, nhưng có lẽ nhiều người chăn nuôi cũng không muốn nhận tiền của nhà nước theo cách này. Bởi thứ mất đi là cả cơ nghiệp của họ, một sự gián đoạn không biết khi nào mới vực lại được. Điều mà người dân mong chờ là cơ quan chức năng, chính quyền các địa phương ngay từ đầu có kế hoạch và biện pháp ngăn chặn hữu hiệu, chống dịch bệnh lây lan. Điều này chúng ta có làm nhưng hiệu quả vẫn hết sức hạn chế. Thế nên hậu quả hôm nay là vô cùng nặng nề. Đây là bài học xót xa nhưng cần thiết của nhiều cấp, ngành trong công tác phòng chống dịch bệnh.
Mai Hạnh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét