Thâm cung bí sử (181 - 2): Kế hoạch tiêu tiền khẩn cấp


 ảnh minh họa

ảnh minh họa

“Ông có thiếu tiền đâu mà bán nhà đi. Đất hương hỏa mà bán đi là cùng đường, chỉ còn nước đi ăn mày thôi. Nhưng hai ông bà có việc gì mà về quê những hơn hai tháng trời?”. “Thì vẫn là chuyện phải tiêu hết 300 tỉ đồng ấy thôi. Quê hương là căn gốc của mình. Phải tiêu một khoản tiền lớn trước hết tôi nghĩ đến quê hương. Làng xây lại đền thờ Thành Hoàng, tôi ủng hộ 7 tỉ đồng. Trong xã có 300 hộ nghèo, tôi giúp mỗi hộ một con bò giống. Họ cứ nuôi rồi con bò ấy đẻ ra con bê, đồng tiền không mất đi mà sinh sôi nảy nở thêm. Tôi chi 2 tỉ đồng để xây cho trường THCS của xã một cái thư viện. Nhà đã xây xong rồi, các giá sách cũng đã mua về rồi. Bây giờ tôi đi mua 1 tỉ đồng tiền sách chở về nữa là xong. Bọn trẻ phải có sách để đọc, thiếu sách tâm hồn chúng sẽ cằn cỗi đi. Đã đẻ thì phải nuôi. Tôi lập một sổ tiết kiệm 600 triệu đồng để hàng tháng nhà trường rút tiền lãi thuê người trông coi thư viện, không có người trông thì thư viện bỏ hoang. Hai thằng em con bà dì ruột chạy đến vay mỗi đứa 200 triệu đồng. Tôi hỏi: “Các em vay tiền để làm gì?”. “Chúng em vay tiền để kinh doanh”. “Kinh doanh cái gì?” Chúng nó không đưa ra được phương án khả thi. Tôi mua cho thằng anh một cỗ xe bò lốp, cả xe lẫn bò để nó chở vật liệu cho mọi người và kiếm tiền. Thằng em tôi mua cho một cái máy xay xát, xát gạo cho người ta để lấy tiền công. Tôi không cho chúng vay tiền. Cho vay chúng nó tiêu hết không trả được nợ và luôn phải tránh mặt tôi, thế là mất anh em”.

Là một nhà kinh doanh nhiều kinh nghiệm nên ông Cương tiêu tiền rất chặt chẽ và hợp lý. Kiếm tiền là khó nhưng tiêu tiền hợp lý còn khó hơn. Nhiều người tiêu tiền rất lãng phí, nhất là tiêu tiền Nhà nước. Nhưng hơn hai tháng về quê, ông Cương cũng chỉ mới chi hết hơn 14 tỉ thôi trong khi số tiền ông cần phải chi cho hết là 300 tỉ. Tôi nói với ông Cương: “Ông phải lên phương án tiêu tiền khẩn cấp chứ tiêu như vừa rồi là chưa ăn thua”. “Vì thế mà hôm nay tôi phải đến ông để bàn cách tiêu tiền khẩn cấp”. “Tôi có câu chuyện này xem ông có tham khảo được không nhé. Có một bà bác sĩ ở tỉnh Hậu Giang suốt 30 năm liền đã bỏ tiền xây 12 cây cầu để xóa bớt cầu khỉ vùng Đồng bằng sông Cửu Long. Mỗi cây cầu xây hết khoảng hơn 3 tỉ. Đồng bằng sông Cửu Long nhiều cầu khỉ lắm. Ông tổ chức xây khoảng 80 cây cầu là hết 300 tỉ. Việc này chính quyền vỗ tay và dân cũng vỗ tay”. “Ý kiến của ông rất hay. Ông đi Đồng bằng sông Cửu Long với tôi nhé. Ta làm việc với địa phương rồi thuê kỹ sư cầu đường thiết kế và vận động nhân dân giám sát trực tiếp, Hội Cựu chiến binh, Hội Người Cao tuổi, đoàn thanh niên, Hội Nông dân... sẽ giám sát cho mình để cầu đảm bảo chất lượng mà đồng tiền không bị rơi vãi đi. Nếu cứ ném ra 3 tỉ đồng mà không tổ chức chặt chẽ thì tiền hết mà cầu thì không có”.

(Còn nữa)

Tiểu phẩm của Khánh Hoàng

Share on Google Plus

About Nam Hải

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét